Tả Con Chim Vành Khuyên / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Raffles.edu.vn

Lời Bài Hát Con Chim Vành Khuyên

Con chim vành khuyên lyric

Nhạc sĩ sáng tác: Chưa biếtCác ca sĩ: Duy Uyên,Hương ThảoThời gian sáng tác: Ngôn ngữ chính của bài hát: Việt Nam

Cài làm nhạc chờ (trực tiếp)

Con Chim Vành Khuyên Có con chim vành khuyên nhỏ . Dáng trong thật ngoan ngoãn quá! Gọi dạ bảo vâng , lễ phép ngoan nhất nhà. Chim gặp bác chào mào , chào bác. Chim gặp cô sơn ca , chào cô. Chim gặp anh chích choè , chào anh. Chim gặp chị sáo nâu , chào chị. Có con chim vành khuyên nhỏ . Sắc lông mượt như tơ óng gọn gàng đẹp xinh cũng giống như chúng mình .

Tên bài nhạc chuông Ca sĩ

Về lời bài hát Con chim vành khuyên

Lời bài hát Con chim vành khuyên (Con chim vành khuyên lyrics) được cập nhật đầy đủ tại tainhacchuong.org.Nếu bạn thấy lời bài hát Con chim vành khuyên cũng như các thông tin về tác giả- nhạc sĩ sáng tác, ảnh bản nhạc, ngôn ngữ/ thời gian sáng tác hay ca sĩ thể hiện bài hát Con chim vành khuyên không chính xác hoặc chưa đầy đủ, chúng tôi rất cảm ơn nếu bạn đóng góp qua gửi lời bình hoặc liên hệ với ban quản trị website qua phần hỗ trợ trực tuyến.Ở phía dưới lời bài hát là danh sách nhạc chuông bài hát Con chim vành khuyên, bạn cũng có thể sử dụng công cụ tìm kiếm ở box phía trên theo từ khóa (“Con chim vành khuyên”)

Khi bạn sử dụng thông tin về bài hát “Con chim vành khuyên”, vui lòng ghi rõ nguồn chúng tôi khóa tìm kiếm:Lời bài hát Con chim vành khuyên, Lời bài hát Con chim vành khuyên- Duy Uyên,Hương Thảo, Con chim vành khuyên Lyric, nhạc sĩ sáng tác bài hát Con chim vành khuyên, Con chim vành khuyên lời bài hát – tác giả bài hát khuyết danh, lyric Con chim vành khuyên – composer khuyết danh Loi bai hat Con chim vanh khuyen, Con chim vanh khuyen Lyric, thoi gian sang tac Con chim vanh khuyen, Con chim vanh khuyen loi bai hat – tac gia- nhac si sang tac khuyết danh, lyric Con chim vanh khuyen – khuyết danh writer

Tác Phẩm Điện Ảnhcon Chim Vành Khuyên

Con chim vành khuyên

Your browser does not support the video tag.

Đạo diễn: Trần Vũ, Nguyễn Văn Thông

Tố Uyên , Tư Bửu , Thúy Vinh

Diễn Viên Chính:

Con chim vành khuyên đã làm say đắm nhiều thế hệ người xem phim và cũng là một trong những bộ phim Việt Nam đầu tiên gây được sự chú ý của giới điện ảnh quốc tế. Câu chuyện trong phim diễn ra vào thời kháng chiến chống Pháp. Bé Nga nhí nhảnh hồn nhiên sống cùng cha ở một làng nhỏ ven sông, cùng cha đưa đón và che giấu các cán bộ, chiến sĩ. Một ngày kia, bọn mật thám Pháp đã phát hiện ra chuyện này, chúng tra tấn người cha bé Nga, bắt bé phải nhảy dây để đặt bẫy những cán bộ kháng chiến đang ở bên kia sông… Bé Nga trong sáng bên cạnh con chim vành khuyên đáng yêu đã trở thành một hình tượng đẹp của điện ảnh Việt Nam. Phim Con chim vành khuyên đã được trao giải đặc biệt dành cho phim ngắn của Ban Giám khảo LHP Karlovy Vary năm 1962 và giải Bông Sen Vàng tại LHP Việt Nam lần II, 1973.,

Nguồn: youtube Được bạn: Mọt sách đưa lên vào ngày: 26 tháng 11 năm 2011

“Con Chim Vành Khuyên”: Từ Bài Thi Tốt Nghiệp …

Trong lịch sử điện ảnh Việt, bộ phim “Con chim vành khuyên” chiếm một vị trí đặc biệt.

Không chỉ vì dấu mốc lịch sử khi đây là bộ phim truyện Việt Nam đầu tiên đoạt giải thưởng quốc tế mà còn là những câu chuyện xung quanh nó.

Số phận bất ngờ

Người hiếm hoi còn lại của thế hệ làm phim “Con chim vành khuyên” là NSƯT Tố Uyên, vào vai nhân vật chính bé Nga năm 1961. Vai diễn biến Tố Uyên từ cô học trò lớp 7 thành một “con chim vành khuyên” của điện ảnh Việt.

Bé Nga giờ đây đã ở gần cái tuổi thất thập và “ông trời đã lấy đi phần nhiều kí ức” như lời bà tâm sự, nhưng ký ức, kỷ niệm hơn 50 năm về trước vẫn hằn sâu, không thể nào quên.

NSƯT Tố Uyên bắt đầu câu chuyện bằng một thông tin khá thú vị, “Con chim vành khuyên” vốn dĩ chỉ là bài thi tốt nghiệp của đạo diễn, NSND Nguyễn Văn Thông, một người thầy, người bạn của bà, dù tuổi tác hai người là chú cháu.

Tố Uyên kể: Ngày đó, Nguyễn Văn Thông là học viên của khóa học điện ảnh đầu tiên của Khoa đạo diễn, Trường Điện ảnh Việt Nam. Đến kỳ thi tốt nghiệp, mỗi học viên phải nộp một kịch bản cho ông thầy, đạo diễn người Liên Xô Aziđa (phụ trách khoá học) chấm và trình lên Bộ Văn hoá Thông tin để làm phim.

Nghe kể lại, rất nhiều chuyện lạ xảy ra trong suốt thời gian chuẩn bị tốt nghiệp khóa học đầu tiên của điện ảnh Việt Nam. Có những người trước đó viết rất cừ, từng có truyện ngắn in thành sách hẳn hoi, giờ viết mãi cũng không được một kịch bản điện ảnh. Còn có những anh không thấy viết lách bao giờ, đùng một cái ra ngay kịch bản phim, được duyệt ngay.

Nguyễn Văn Thông thuộc loại thứ nhất. Mê mải suốt ngày đêm, viết đến kịch bản thứ 6 rồi mà ông thầy Aziđa vẫn lắc đầu. Tình cảnh mà mãi đến sau này, Nguyễn Văn Thông vẫn nói đùa với Tố Uyên là: Có người lâu không thấy đẻ, thì giờ đẻ toàn trứng vàng, còn chú chắc đẻ nhiều quá, giờ hết trứng.

Một đêm đầu tháng 5/1961, vẫn trong tình cảnh bế tắc, Nguyễn Văn Thông đọc lại truyện ngắn “Câu chuyện một bài ca” của mình đã được in trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội năm 1960. Đọc đi đọc lại, chàng sinh viên chợt nảy ra một tình huống trong truyện và bắt tay viết ngay kịch bản “Bé Nga”.

Kịch bản lập tức nhận được cái gật của ông thầy người Liên Xô nhưng “suất” làm phim cuối cùng đã thuộc về “Đôi bạn” của Trần Việt.

Và có lẽ “Con chim vành khuyên” sẽ mãi là tập kịch bản viết muộn nếu không có một hôm Bộ Văn hoá Thông tin đề nghị xem xét lại kịch bản “Đôi bạn” vì “có vấn đề”. “Bé Nga” được chọn thay thế và đổi tên “Con chim vành khuyên” để dựng thành phim.

Tố Uyên kể thêm rằng, từ lúc làm phim cho đến mãi sau này Nguyễn Văn Thông vẫn luôn day dứt vì cơ hội trời cho ấy: “Chú Thông nhắc đi nhắc lại: “Chú biết Trần Việt rất buồn! Nếu không có vụ xét lại kia, chắc chắn điện ảnh Việt có thêm bộ phim “Đôi bạn” rất hay”.

Có thể là như vậy, bởi sau khi được chọn, “Con chim vành khuyên” tiến hành quay và làm hậu kì rất lặng lẽ. Dường như Nguyễn Văn Thông không muốn người bạn của mình buồn lòng. Cũng vì lẽ ấy mà ông dồn hết công sức, tâm huyết cho bộ phim như một sự tri ân với cơ hội nửa buồn nửa vui.

“Con chim vành khuyên” dựng xong lập tức gây chấn động giới điện ảnh. Và chỉ một tháng sau, tháng 7/1962, phim nhận được Giải Đặc biệt của Ban Giám khảo Phim ngắn của Liên hoan Phim quốc tế Carlovy Vary (Tiệp Khắc).

“Con chim vành khuyên” kể về hai cha con bé Nga làm nhiệm vụ bí mật đưa đò chở cán bộ cách mạng qua sông. Trong một lần làm nhiệm vụ, cha con bé Nga đã bị giặc bắt. Nhưng với mưu trí và sự dũng cảm, Nga đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ các chiến sĩ cách mạng. Trước khi hi sinh, Nga đã mở túi, thả con chim vành khuyên – người bạn thân thiết của mình về với bầu trời tự do. Phim đạt giải Bông sen Vàng, đồng thời với Giải thưởng nhân kỉ niệm 20 năm Điện ảnh cách mạng Việt Nam (1953 – 1973) công bố tại Liên hoan Phim Việt Nam lần thứ II (1973).

Đây là giải thưởng quốc tế đầu tiên trong lĩnh vực phim truyện của điện ảnh Việt Nam.

Tiếng gọi cha lay động lòng người

Trở lại chuyện Tố Uyên vào vai nhân vật chính bé Nga trong “Con chim vành khuyên”.

Ngày ấy, Tố Uyên là cô học sinh lớp 7 xinh xắn và là thành viên của CLB thiếu niên Hà Nội. Một hôm, đang tiết học Toán, cô học trò thấy giáo viên và mấy người lạ gọi ra ngoài sân trường yêu cầu… nhảy dây.

“Lúc đó mình hơi hoảng vì cứ nghĩ bị phạt. Một lúc sau mới biết nhà quay phim Nguyễn Đăng Bảy đến tuyển người vào vai bé Nga”, Tố Uyên nhớ lại.

Đoàn làm phim chọn bối cảnh vùng Thọ Xuân (Thanh Hóa) để bấm máy. Đó thực sự là thử thách rất lớn với cô học trò lớp 7. Để “khắc phục” được nỗi nhớ nhà khi lần đầu xa bố mẹ, những người trong đoàn làm phim thường dạy cô bé bơi bằng cách cho chuồn chuồn… cắn rốn.

“Bây giờ họ thành người thiên cổ hết rồi”, Tố Uyên lau nước mắt khi nhớ về những kỷ niệm.

Năng khiếu và sự thông minh đã giúp Tố Uyên thành công trong vai diễn đầu đời của mình. Không chỉ diễn xuất tự nhiên, cô học trò còn mạnh dạn tham gia ý kiến với đạo diễn.

NSƯT Tố Uyên hiện nay

Một trong những ý kiến ấy đã trở thành nỗi ám ảnh với người xem. Hai tiếng gào thét “cha, cha” cuối cùng của bé Nga đã tạo nên cơn chấn động mãnh liệt trong hàng triệu con tim yêu hòa bình trên thế giới.

“Khi chuẩn bị quay cảnh bé Nga bị bắn chết, tôi lấy hết can đảm đề xuất chú Thông xin được gọi hai tiếng “cha” trước khi ngã xuống. Sống trong thân phận bé Nga suốt mấy tháng trời khiến tôi “hiểu” nhân vật hơn chính bản thân mình.

Tiếng gào thét gọi “cha” này tôi chỉ thốt ra đúng một lần, và cũng là lần quay duy nhất. Tiếng thét ấy vọng theo tôi mãi đến bây giờ. Tôi nghĩ, nếu cảnh này phải quay lại, chắc chắn sẽ thất bại.

Bởi lúc đấy, tôi thét gọi cha, nhưng không hiểu là tôi hay là nhân vật Nga thét nữa. Không có ranh giới giữa hai con người đó trong tôi. Và cũng không thể có tiếng thét thứ hai như vậy”, NSƯT Tố Uyên bùi ngùi kể.

“Con chim vành khuyên” cũng gắn liền với chuyện tình của Tố Uyên và nhà soạn kịch Lưu Quang Vũ. Trong mỗi bức thư gửi người yêu, Lưu Quang Vũ thường gọi Tố Uyên là “bé Nga của anh” một cách âu yếm, thương yêu.

Lê Minh Huệ

Con Chim Vành Khuyên Bị Nhốt Trong Lồng Tự Kể Chuyện Mình

Con chim vành khuyên bị nhốt trong lồng tự kể chuyện mình

Tôi tên là vành khuyên, tôi mới được 20 ngày tuổi, tôi mới chập chững bay chuyền theo mẹ. Sáng nào cũng vậy, bố mẹ tôi dậy từ rất sớm, từ khi ông mặt trời còn chưa mọc sau lũy tre làng ý, để đi kiếm mồi cho tôi ăn. Sau khi cho tôi ăn no bố mẹ sẽ cùng dạy tôi bay như các anh các chị tôi. Được sống trong tình yêu thương của gia đình nên tôi hạnh phúc lắm, sáng nào khi bố mẹ đi kiếm mồi tôi cũng dậy theo nằm hót líu lo trong tổ

Hôm nay cũng như mọi ngày, khi bố mẹ đã đi tôi đang nằm hót trong tổ thì bỗng nhiên tôi thấy một cái gì đó khổng lồ chộp lấy tôi, tôi cứ nghĩ là một chiếc lá to rơi trúng đầu mình. Nhưng khi ngửi mùi lạ thì không phải, đó là bàn tay của một cậu bé chừng 10 tuổi, cậu ta đã chộp lấy tôi. Tôi biết mình đã bị bắt nên muốn cầu cứu bố mẹ. Tôi ra sức kêu:

– Chíp, chíp, chíp…

Nhưng kêu mãi chẳng thấy bố mẹ tôi đâu. Tôi thấy cậu ta nói rằng:

Và thế là tôi bị bắt rồi nhốt vào một chiếc lồng làm bằng trúc, tôi quen sống cuộc sống rộng rãi rồi bây giờ bị vào đây tôi thấy cuộc sống của mình mới chật hẹp làm sao. Tôi thầm nghĩ: “Tại sao con người lại độc ác đến vậy,họ muốn có cuộc sống tự do mà sao họ lại nhốt chúng tôi vào đây”. Lúc này mặt trời đã bắt đầu lên có lẽ bố mẹ tôi đã đi kiếm ăn về, không thấy tôi đâu chắc bố mẹ tôi lo lắm. Càng nghĩ tôi càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi cứ bay loạn lên trong chiến lồng, làm nước và thức ăn trong lồng bắn tung tóe khắp nơi. Khi không còn đủ sức bay nữa tôi lại nằm kêu chíp, chíp. Như để cầu cứu cho mẹ tìm thấy mình. Nhưng tiếng kêu của tôi dường như chìm trong vô vọng. Mệt mỏi, và chán nản tôi nằm ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đang chìm trong giấc ngủ, thì tôi bị đánh thức bởi một bàn tay mềm mại, ấm áp. Mở mắt ra tôi nhìn thấy một cô bé tầm 5, 6 tuổi có đôi mắt đen láy, đôi môi hồng hào, nhưng chân lại bị băng bó kín mít. Cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, tôi kêu chíp, chíp như để cầu cứu cô bé dê thương hãy thả tôi ra cho tôi về với bố mẹ. Cô bé liền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi và nói:

Thực sự tôi rất thương chị, tôi nằm in trong tay chị, tôi không kêu inh ỏi nữa. Một lát sau chị gọi anh trai lđi bắt sâu cho tôi ăn. Những con sâu béo mầm được anh bắt về, chị nhẹ nhàng đút cho tôi ăn, tôi ăn no thật no. Rồi chị nhốt tôi vào lồng, tôi không thấy chiếc lồng kia chật hẹp nữa mà tôi thấy nó nhỏ nhỏ xinh xinh. Tôi được treo trước cửa sổ phòng chị, nó đủ để tôi ngắm cảnh thiên nhiên, đủ để tôi ngắm những tia nắng ấm áp và ngắm nhìn chị. Tôi vừa đứng vừa hót líu lo, hót những bài mà tôi thược, chị ngồi xa xa và nhìn tôi cười. Tôi cảm thấy rằng chị đã cô đơn lâu lắm rồi, có lẽ lâu rồi chị không được cười như vậy.

Ngày qua ngày, tôi bên chị, mỗi buổi sáng thức dậy, chị hát cho tôi nghe, chị kể chuyện khi chị đi học cho tôi nghe. Tôi cùng ăn, cùng chơi với chị, tôi dường như hiểu chị hơn. Không hiểu sao lúc này tôi không còn nghĩ suy về sự giam cầm nữa mà chỉ có ước muốn giúp chị vui vẻ hơn.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến một ngày khi thức dậy tôi không thấy chị đâu. Tôi cứ nhảy khắp lồng đi tìm chị, ngó khắp các góc phòng mà tôi không thấy chị đâu. Tôi nghĩ chị đã bỏ rơi mình mà đi chỗ khác, chán nản tôi nằm xuống ngủ. Trời đã quá trưa mà tôi khong thấy chị về, từ sáng tới giờ tôi cũng chưa ăn gì, dù thức ăn và nước uống đã được đổ đầy bình. Đến khi mặt trời sắp lặn, khi đang nằm nghĩ về gia đình về chị thì tôi giật mình bởi tiếng “cạch’. Tôi quay lại thì thấy chị về, như một đứa trẻ tôi vui sướng nhảy khắp lồng, hót líu ló. Tôi thấy chị có gì khác thường, à tôi nhớ rồi, chị đi lại được rồi. Chị bước từng bước chân tập tễnh, đến bên tôi. Tôi hót líu lo như chúc mừng chị. Chị ở nhà thêm với tôi vài ngày nữa rồi chị di học. Tôi cả ngày bị nhốt trong bức tường kín một mình. Hôm nay chị được nghỉ chị dậy rất sớm chị chạy lại chơi với tôi. Chị bảo tôi hôm nay chị sẽ đưa em về nhà.Tôi cảm thấy buồn, suốt khoảng thời gian qua, tôi đã coi đó là gia đình của mình. Ác cảm với con người cũng dần phai nhạt trong tôi. Tôi từng nghe có câu: ” Nhân loại là cả một đại dương, nếu một vài giọt nước trong đại dương ấy dơ bẩn thì cả đại dương cũng không vì thế mà dơ bẩn”. Tôi thực sự yêu mến chị. Chị và anh đưa tôi đi ra chỗ tổ cũ của tôi rồi thả tôi ra. Lâu lắm rồi tôi mới được bay, được hòa về thiên nhiên như vậy. Tôi kêu thật to để gọi bố mẹ, quay về tổ nhìn thấy bố mẹ đang chuẩn bị đón em bé mới ra đời tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Trước khi trở về với gia đình mình, tôi quay lại hót líu lo để chào chị, như để cất tiếng chào chị lần cuối. Chị vẫy tay chào tôi và bảo:

Nhất định khi trở về với thiên nhiên tôi sẽ sống thật ý nghĩa.

Nguồn: Bài văn hay